“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, chuyện ấy xưa rồi

Một bàn tay vỗ sẽ chẳng thành tiếng. Mái ấm gia đình chẳng thể tròn trịa hạnh phúc nếu chỉ mình tôi nỗ lực vun đắp. Giá như Liên hiểu điều đó…

“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, chuyện ấy xưa như trái đất rồi!” – Liên đã quát vào mặt tôi như thế, sau trận cãi vã muôn thuở giữa hai vợ chồng. Tôi uất nghẹn nhìn cái bóng của Liên khuất dạng sau cánh cổng sang trọng.

Chúng tôi cưới nhau sau ba năm quen biết, những tưởng sự khác biệt về tình cách, sở thích, thói quen đều có thể bổ khuyết bằng tình yêu và sự cảm thông. Đứa con gái hai tuổi là chiếc cầu nối tuyệt vời cho tổ ấm của chúng tôi thêm phần viên mãn. Vậy mà càng ngày Liên càng bộc lộ cái tính xem thường chồng lương bổng ít ỏi, xem thường nhiệm vụ thắp lửa cho mái ấm gia đình.

"dan ong xay nha, dan ba xay to am", chuyen ay xua roi! hinh 1
Một bàn tay vỗ sẽ chẳng thành tiếng. Mái ấm gia đình chẳng thể tròn trịa hạnh phúc nếu chỉ mình tôi nỗ lực vun đắp. Ảnh minh họa.

Tôi là nhân viên bình thường ở cửa hàng điện máy. Còn Liên là trưởng chi nhánh của một công ty du lịch. Khoản thu nhập hàng tháng của tôi chỉ vừa đủ góp vào mua sữa cho con, còn các khoản chi tiêu trong gia đình hầu như đều một tay Liên chu toàn bởi khoản thu nhập cao ngất ngưởng. Ngay cả căn nhà sang trọng chúng tôi mới sửa sang phần nhiều cũng là công sức Liên bỏ ra.

Hiểu và trân trọng công Liên trong việc dựng xây tổ ấm, tôi chưa hề phụ bạc vợ mình. Hết giờ làm, tôi luôn tranh thủ về nhà chơi với con, phụ vợ vài việc lặt vặt khi Liên đang bận ở công ty. Cờ bạc, rượu chè, bồ bịch, tôi không hề dính dáng bởi tôi luôn nâng niu hạnh phúc gia đình mà mình đang có, quan trọng là tôi hết mực yêu vợ, thương con gái nhỏ.

Vậy mà, dạo gần đây Liên vắng nhà thường xuyên. Công việc dẫu bận rộn thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không nên phó mặc việc nhà cho tôi còn con gái nhỏ gửi cho bà vú suốt ngày đêm. Tổ ấm của chúng tôi dần nguội lạnh từ lúc nào chẳng biết. Cứ gọi điện thì cô ấy bảo đang bận giải quyết công việc, nhờ tôi cắm cơm, pha sữa cho con.

Hôm qua mẹ tôi ở quê lên thăm con cháu, đợi mãi cô con dâu chẳng được đành bắt xe về quê. Ánh mắt bà buồn buồn cùng tiếng thở dài nghe nẫu ruột. Mẹ ậm ừ rồi cũng buông câu nói đã giấu kín trong lòng từ lâu: “Con coi mà giữ vợ. Đàn bà ra ngoài làm việc vất vả trăm bề nhưng cám dỗ cũng nhiêu khê. Đừng để tổ ấm nguội lạnh quá rồi đến lúc thổi lửa thế nào cũng chỉ khơi lại đống tro tàn…”.

Tôi hiểu ý mẹ. Đó cũng là nỗi khổ tâm của tôi bao lâu nay khi vợ giỏi kiếm tiền hơn, bận rộn hơn mình. Bao lâu nay, việc xây nhà là của đàn ông, còn người phụ nữ trong gia đình vẫn luôn giữ phận xây tổ ấm. Đắng lòng thay, tổ ấm của chúng tôi lại đổi chỗ một cách tréo ngoe: vợ kiếm tiền, chồng lo việc nhà.

Tôi vốn chẳng nề hà gì chuyện nhà cửa, bếp núc. Nấu cho con bữa cơm ngon là niềm vui, giúp vợ thu vén nhà cửa cũng là cách thể hiện tình yêu thương đơn giản nhất. Nhưng giá như tấm lòng của chồng được vợ trân trọng chứ không phải bị xem thường như hiện nay.

Tối qua Liên về nhà muộn, tôi thức đợi cô ấy bên bàn trà và dự định trải lòng thẳng thắn với vợ về sự cân bằng giữa công việc và gia đình. Sau lời mở đầu của tôi, Liên dường như mường tượng được điều gì đang xảy ra và cô ấy cướp lời: “Hay là anh nghỉ việc ở cửa hàng điện máy về lo việc nhà thay em? Em kiếm tiền giỏi hơn sẽ lo kinh tế”.

Tôi lặng lẽ nhìn người vợ yêu thương của mình mà thấy xa lạ quá! Cô ấy không hiểu, không muốn hiểu nỗi lòng, ước mơ vun đắp hạnh phúc gia đình của tôi. Tôi nào đâu có phân biệt rạch ròi nhiệm vụ “xây nhà”, “xây tổ ấm” cho riêng ai đâu. Tôi lại càng không cấm cản việc cô ấy đeo đuổi sự nghiệp, không ép uổng cô ấy phải toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình.

Sau một hồi tranh luận, Liên tức giận buông câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, chuyện ấy xưa như trái đất rồi!”. Bóng Liên vừa khuất sau cửa, cõi lòng của tôi rệu rã nghĩ về những cố gắng níu kéo, thu xếp, vun vén của mình trong thời gian qua mà tiếc nuối và xót xa.

Một bàn tay vỗ sẽ chẳng thành tiếng. Mái ấm gia đình chẳng thể tròn trịa hạnh phúc nếu chỉ mình tôi nỗ lực vun đắp. Giá như Liên hiểu điều đó…/.

CTV Trang Hiếu/VOV.VN