Khi những người xung quanh bạn đều dần dần giã từ cuộc sống độc thân, bước vào lễ đường, khi con của họ đã có thể đi học mẫu giáo, khi lời thúc giục của cha mẹ ngày càng thường xuyên hơn, khi những cuộc mai mối, xem mắt đầy vô vị được sắp sẵn ngày càng nhiều, khi bạn đến 30 tuổi, áp lực về hôn nhân, về việc lấy chồng ngày càng lớn…
Đối diện với những áp lực này, bạn có còn đủ kiên định để giữ nguyên ý kiến của bản thân, rằng phải chờ đến khi gặp được người mình yêu, hoặc muốn một mình tự do thêm một thời gian nữa, hay sẽ bắt đầu lo lắng, và cũng vội vã tìm người để kết hôn?
Khi bạn bè bên cạnh đã kết hôn hết, bạn có thể hay không sẽ trở nên sợ hãi, sợ mình tuổi tác đã lớn, sẽ rất khó sinh con, sợ nếu không nhanh kết hôn, sẽ có lỗi với cha mẹ đã già đang trông chờ đến ngày được bồng cháu. Rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ đến việc chọn đại một người, hoặc thu hẹp yêu cầu của bản thân lại, bởi vì… mình càng ngày càng lớn tuổi hơn rồi.
Hết năm này qua năm khác, khi một nửa mà bạn mong chờ vẫn chưa xuất hiện, bạn bắt đầu sợ, sợ rằng người đó không tồn tại trên đời, hoặc có lẽ… người phù hợp mà bạn nghĩ đó đã kết hôn với người khác?
Đến cuối cùng, bạn chấp nhận thua cuộc, bạn đầu hàng tuổi tác, đầu hàng những lời nói bàn tán của bà tám cô ba hàng xóm, đầu hàng lời thôi thúc của cha mẹ, đầu hàng với sự sợ hãi của bản thân, bạn tùy tiện tìm người kết hôn, đăng kí giấy chứng nhận hôn nhân, tổ chức một bữa tiệc thông báo với bạn bè, sau đó bắt đầu trở thành người phụ nữ của gia đình.
Không thể không nói, thực sự có rất nhiều người, lúc đầu luôn khăng khăng về tiêu chuẩn một người chồng mà mình muốn lấy thế này thế kia. Nếu khác với điều đó, tuyệt đối sẽ không lấy. Nhưng sau đó khi qua 30 tuổi rồi, họ bắt đầu hoang mang, sau đó chùn bước, nhượng bộ, và cuối cùng gấp gáp kết hôn.
Những người đưa ra lựa chọn như vậy thực ra cũng không có gì sai, chỉ là một khi đã quyết định như vậy rồi, cuộc sống sau này dù có khốn khổ thế nào, cũng chỉ có thể cố cắn răng chịu đựng.
Thật ra có đôi khi bạn không cần đặt nặng vấn đề như vậy. Có người kết hôn ở tuổi 18 và có người đến tận 40 tuổi vẫn còn độc thân. Obama nghỉ hưu ở tuổi 55, còn Trump bắt đầu làm tổng thống khi 70 tuổi. Mỗi người trên thế giới này đều có múi giờ phát triển của riêng mình.
Bạn bè 22 tuổi sinh con, nhưng bạn đến tận 35 tuổi mới kết hôn, vậy cũng không sao cả. Không phải ai thức dậy lúc 9 giờ sáng cũng là người lười, có vài người làm việc cả đêm đến gần sáng mới ngủ thì sao? Và vì vậy, hơn 30 tuổi mới kết hôn cũng không hẳn là điều gì quá đáng sợ.
Thực ra bạn không cần vội vã kết hôn, điều quan trọng không phải là bạn có kết hôn hay không, mà là bạn sẽ kết hôn với người thế nào. Vì hôn nhân từ trước đến nay không bao giờ có ai dám chắc chắn sẽ có một happy ending, mà nó chỉ là một khởi đầu mới.
Nếu bạn vội vã kết hôn với một người, mà cả hai đều không có tình yêu, bạn cũng không hiểu rõ con người anh ta, nền tảng tình cảm cơ bản của hai người rất yếu đuối, cuộc sống hôn nhân như vậy, phần lớn đều sẽ khiến bạn đau khổ, và rất dễ tan rã.
Vì vậy, thay vì vội vã kết hôn với ai, bạn cũng có thể tận dụng những ngày còn độc thân của mình phát triển bản thân thêm tốt hơn, cố gắng học tập, đọc nhiều sách, đi du lịch khám phá thêm nhiều cảnh đẹp, phong tục mới mẻ, kiếm nhiều tiền hơn, cải thiện bản thân và khiến bản thân ngày càng hoàn thiện hơn.
Khi bạn ổn định về mọi thứ: tài chính, cảm xúc, ngoại hình, suy nghĩ, lúc này bạn sẽ càng hiểu rõ bản thân cần một nửa còn lại là người thế nào.
Phát luật không cấm công dân phải kết hôn trước 30 tuổi thì việc gì chúng ta phải lo sợ như vậy đúng không nào. Kết hôn là việc cả đời, dù muốn thế nào, dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng không nên lo lắng hay thỏa hiệp với ngoại cảnh.
Một cuộc hôn nhân tốt trước giờ đều không sợ muộn, chỉ sợ không kịp nắm bắt. Thế nên bạn ngàn lần không được dễ dàng từ bỏ hay thỏa hiệp với tuổi tác.
Theo Trithuctre